Hôm nay trăng mười chín
Trời tháng năm mây xám giăng nhiều
Nghỉ về mình buồn biết bao nhiêu
Trăng cô lẽ hắt hiu vì nhớ...
Mổi lời thơ
Gởi linh hồn một nửa
Một nửa em... mơ ước rã rời
Giọt nước mắt rơi
Trên bến đời cô tịch
Ta vẫn ta vết tích hoang đường
Người đi tìm
Chiếc lá uyên ương
Đi đến cuối chặn đường định mệnh!
Ở nơi này tỉnh lặng
Không còn ai
Buồn cũng chỉ thêm buồn...
ttng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét