Thứ Năm, 13 tháng 6, 2013

Biển vắng, chiều vàng .


Anh chỉ có bài thơ, nỗi nhớ,

Và mối tình sâu nặng yêu em.

Bài thơ còn chưa biết đặt tên,

Tình đã gởi về bên xa đó.


           Anh vẫn nói em là cơn gió,

           Đến từ trời dịu mát hồn anh.

           Gió mùa thu cánh gió yên lành,

           Vì là gió, sợ bay đi mất !


Có những điều dường như đã thật,

Mắt em xuân từ ấy thôi buồn.

Chẳng lẻ mình cũng đã thầm thương,

Thơ viết mãi đọc rồi không gởi.


          Sợ người ta khi vui chỉ nói,

          Sợ vô tình làm mắt em cay.

          Rồi đêm thâu có tiếng thở dài,

          Gió phương bắc về nam gió lạnh ...


Anh chỉ có một đời bất hạnh,

Sợ yêu em ch chuốc thêm sầu.

Có ai ngờ từ lúc bên nhau,

Em cũng lắm sầu đau ai hiểu.


         Thơ tỏ tình anh chưa lần gởi,

         Bởi vì yêu - tự nguyện một đời.

         Chỉ là yêu, đơn giản thế thôi,

         Tình bất chợt, tình không toan tính.

 

Gọi tên em Phượng buồn hoa đỏ,

Thuở học trò mắt tím, tình xanh.

Em và thơ trinh trắng hợp thành,

Là biển rộng, sông dài tình nặng.


        Này là thơ nửa đời gởi lại

        Như tình ta ngang trái muộn màng.

        Biển chiu nay tỉnh lặng thênh thang,

        Cánh chim nhỏ, lạc đàn, đêm xuống ...!


ttng.

        


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét