Nỗi nhớ một dòng sông.
( Thơ: ttng)
Có một dòng sông chảy tràn kí ức
quê tôi nghèo mùa nước lụt thiếu ăn
tôi chào đời thời ly loạn chiến tranh
chỉ biết Ngoại là người thân duy nhất...
Hoàng hôn xuống,đứng bên triền núi lạnh,
nhớ quê nhà, con sông nhỏ phù sa.
tỉnh lặng.thân thương, chân chất,thật thà,
quê tôi đó ... bây giờ xa biền biệt...
Tôi nhớ mãi, dòng sông xưa nhớ quá,
nhà Ngoại nghèo cơn gió sớm chiều thu.
bên sông quê sau mấy rặng mù u,
tôi nhặt trái thay đèn dầu học chữ .
Mưa tháng chín nước tràn đồng ngập lũ.
đôi chân non quên đường cũ lạc rồi.
ai có về Làng Đức Mỹ quê tôi,
thăm mồ Ngoại nói thay lời từ biệt ...
Ngoại của tôi người nhà quê hiền lắm,
nuôi tôi khôn bằng cá mắm, rau đồng.
rồi một chiều đành giã biệt dòng sông,
tóc ngoại trắng ngó mong thằng cháu nhỏ...
Mấy mươi năm chưa một lần về đó,
dòng sông xưa con thuyền cũ còn không ?
mấy mươi năm: nỗi nhớ một dòng sông,
màu nước đục, tóc ngoại tôi trắng xóa.
ttng.
https://youtu.be/7-Y2AeF6XZQ