Đêm nay trăng vô định
ta với mình
tình mấy dễ lìa nhau.
Chưa nói một lời nào
nhưng em hiểu vì sao!
Không bắt đầu
cũng không đoạn kết
mỗi lời thơ
ai nhớ ai mong
đời chia những nhánh sông
người qua cầu ngả nón
kẻ đứng lại chờ mong
ở giữa là dòng sông...
Dù tiếng yêu chưa nói
có lẽ cũng chẳng cần
bao giờ ai có hỏi
sẽ gọi là người thân
Và bài thơ anh viết
em đọc bằng hồn thôi
rồi đem đi giấu kín
nơi có đất và trời.
(ttng)
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa